Đông về giá lạnh nỗi niềm rơi
Số hẩm mình em lặng lẽ đời
Quạnh quẽ ươm hoài không muốn gởi
Tiêu điều khắc mãi chẳng thèm bơi
Dòng tương bữa ấy nghe hồn vợi
Chuỗi cổ còn đây động lá rời
Ảo não buồng tim từng ngóng gợi
Đêm buồn vẫn nhớ nặng nề khơi
Đông về giá lạnh nỗi niềm rơi
Số hẩm mình em lặng lẽ đời
Quạnh quẽ ươm hoài không muốn gởi
Tiêu điều khắc mãi chẳng thèm bơi
Dòng tương bữa ấy nghe hồn vợi
Chuỗi cổ còn đây động lá rời
Ảo não buồng tim từng ngóng gợi
Đêm buồn vẫn nhớ nặng nề khơi
Tiết chuyển thu tàn giá lạnh rơi
Trần gian thảm hoạ gánh bao đời
Nơi này đất lở người đâu đợi
Chốn nọ mưa dầm trẻ phải bơi
Nỗi nhớ lòng đau buồn chẳng vợi
Niềm thương dạ buốt nạn chưa rời
Đồng tâm hiệp lực tình luôn khởi
Giúp đỡ muôn nhà trí mãi khơi.
Đông về, đất Quảng trút buồn rơi
Xóm nhỏ thu qua bộn sự đời
Bão cứ rập rình se cổ ngóng
Mưa thì dồn dập nhói tim bơi
Bao nơi trẻ học luôn gìn chắc
Mọi việc lớn đương chẳng thể rời
Nhẹ nhõm tâm can dù giá rét
Trên đường thiên lí vượt ngàn khơi.