1367. Mẹ Ơi

Mẹ ơi hoa rụng nữa rồi!
Con đành thất hứa, trả lời mẹ sau
Thương cho dạ xót, tâm nhàu
Ba lần hoa rụng trơ tàu lá khô

Thương thay cho một cơ đồ
Xương tàn cốt rục làm ô uế mình
Bây giờ chẳng lẽ nín thinh
Bốn chân… còn nữa, thật tình rất lo

Thương ai lèo lái con đò
Băng qua sóng dữ bão to mịt mùng
Mong người mạnh khoẻ, tôi trung
Dù xa vạn dặm nghìn trùng vẫn qua

Mẹ ơi có thể như là
Cây tre trăm đốt khó mà không sâu
Nhưng ta vẫn bắt được cầu
Đốt tươi mãi dụng, đốt sâu đành chừa

Nhà thì dột bởi tranh thưa
Phên thời nắng rọi gió đừa mỗi khi
Chung tay lợp lại tức thì
Kéo rèm che chắn mắc chi gió lùa

Cho dù tuổi tác già nua
Sắn khoai tần tảo đợi mùa tốt tươi
Nghe con mẹ nở nụ cười
Sắt son nghĩa nước tình người thuỷ chung./.

Hùng Lê

1366. Mong Được Bình Yên

(Nđt, Ltvt, Ntvv, Ctđ)

Để được bình yên giữa lúc này
Nên gìn gốc thẳng dưỡng cành ngay
Phòng rêu diệt cỏ chăm từng bữa
Chống mọt trừ sâu phải mỗi ngày
Học hỏi luân thường bao lẽ tốt
Trau dồi đạo lý những điều hay
Làm cho Tổ quốc luôn bền chặt
Giữ trọn lòng dân nhớ tỏ bày

Hùng Lê

1365. Sầu

(Nđt, Ltvt, Ntvv, Bvđâ)

Lẳng lặng mà nghe nó vỡ đầu
Đang trèo tới đỉnh ngậm ngùi tâu
Vì gương chẳng rạng cho người tấu
Tại nước nào trong để lão chầu
Giữa chốn thiên đường ngơ ngẩn hậu
Quanh vùng hạ giới ngỡ ngàng sâu
Rời quan rã tướng do mần ẩu
Khép cổng từ bi dạ mãi sầu

Hùng Lê

1364. Em Về Hoà Bắc Hôm Nay

Em về Hoà Bắc cùng anh
Nghe trong gió sớm dỗ dành làn da
Dòng sông Trường Định hiền hoà
Con đò Lộc Mỹ ngân nga câu hò

Tà Lang, Giàn Bí quanh co
Phò Nam thuyền nhỏ giăng nò thả câu
Nam Yên mưa nắng dãi dầu
Khơi dòng suối chảy, ao sâu thành vườn

Ngày ngày lặn lội trên nương
Ven bờ vịt lội cá trườn dưới sông
Mùa vui lúa trĩu trên đồng
Bập bùng bếp lửa mênh mông đất trời

Bây giờ hạnh phúc thêm khơi
Vườn đu đủ chín mây vời vợi thương
Xuân qua trải hết nẻo đường
Hạ về khách đến dư hương mãi bày

Em về Hoà Bắc hôm nay
Niềm thương nỗi nhớ tỏ bày cùng anh
Chung tay dưỡng ngọn gió lành
Cho cây bén rễ cho cành vươn xa

(*) Xã Hoà Bắc, huyện Hoà Vang, TP Đà Nẵng
Hùng Lê

Biển Và Em (Y Đề)

Thả lọn lưng chừng sóng vỗ xa
Đường cong uốn lượn kiểu khơi đà
Bơ phờ ướt rượi dàn sương võng
Nhỏng nhẽo tươi cười bật nắng pha
Phấn điểm hồng thơm càng nhẹ bẫng
Trời lên dịu thoảng mới chan hoà
Xuyên tầng sắc toả thêu màn lụa
Bọt trắng tung vời lẫn trổ hoa

Mai Văn Ba

Chẳng Còn Danh

Hai bài xướng họa ý ngời xanh
Tựa lá trên cây bám chặt cành
Chú bảo quan xơi nhiều mới béo
Anh rằng cụ quản lắm thì tanh
Bao ông cứ ngỡ quyền luôn phát
Bấy vụ còn mơ chức mãi thành
Mải nhậu đâu vì dân giữ nước
Nên giờ bóc lịch hỏi còn danh.

Hương Lê

1363. Biển Và Em

(Nđt, Ltvt, Ntvv, đâv, bát láy)

Tản sáng em cười lộng lẫy hoa
Bình minh rạng rỡ phút giao hoà
Êm đềm sóng vỗ vầng dương toả
Khắc khoải sương cài ngọn liễu pha
Buổi tết quây quần cơn mộng đã…
Ngày xuân gặp gỡ giấc mơ đà…
Con còng thổn thức bao điều lạ
Thục nữ yêu kiều chẳng muốn xa

Hùng Lê

Thức Tỉnh

Ban đầu thệ hứa dưỡng chồi xanh
Cấy quả dày thân nặng trĩu cành
Ngỡ tưởng xinh đài nhai lộc béo
Đâu dè vữa nhụy bốc mùi tanh
Lòng đen chớ nghĩ niềm mơ toại
Não hẩm đừng mong giấc mộng thành
Sống giữ tâm hồn luôn đượm tỏ
Lưu truyền hậu thế mãi ngời danh.

Nguyễn Nhật Trung

Cháy To Rồi

Những tưởng sung lòng lộc thắm xanh
Ngờ đâu mục ruỗng khắp cây cành
Trăm lần não xót do trời lạnh
Mấy bữa tâm dằn bởi vị tanh
Rã rượi ven đường hoen cả nhánh
Tèm lem cạnh ngõ ố luôn thành
Trong ngần cuộc sống đừng sang chảnh
Nhớ giữ cho đời toả rạng danh

Tăng Bá Tuyên

Lại Gãy Cành

(Xướng; Nđt, Ltvt, Ntvv)

Ông này chức vụ vẫn còn xanh
Chẳng biết làm sao lại gãy cành
Những tưởng công dày vơ lộc béo
Đâu ngờ đức mỏng ẵm mồi tanh
Tài cao - sức trẻ ngôi vừa toại
Dối đảng - lừa dân tội đã thành
Lạc lối thôi đành không thể đỡ
Năm rồng lỡ vận phải mờ danh

Vũ Thu